LỜI GIỚI THIỆU

Website  honguyenquancong.com là kênh thông tin chính thức của dòng họ

Nguyễn Huế - Gia Định, là diễn đàn trao đổi giữa các chi họ Nguyễn trong

và ngoài nước. Ban quản trị Website mong muốn nhận được bài viết, hình

ảnh về các hoạt động của các chi họ để trang Web thêm phong phú, đa dạng.

Mọi thông tin xin gửi về địa chỉ Email: honguyenquancong@gmail.com hoặc

duyhung12258@gmail.com. 

Giới thiệu: BÀI THƠ VIẾT VỀ HỒ CHỦ TỊCH CỦA NHÀ THƠ XUÂN THUỶ

Ban quản trị Website: honguyenquancong.com

Ngày 2/9/1945, tại vườn hoa Ba Đình, Hồ Chủ tịch đọc Tuyên ngôn độc lập

khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, nay là Nước CHXHCN Việt Nam.

Lời dẫn:  

 Ngày 03 tháng 09 năm 1969 một tin buồn lớn đến với mỗi người dân Việt Nam – Bác Hồ, vị Cha già của dân tộc đã đột ngột từ trần. Ở nơi sơ tán, cả nhà tôi ai cũng òa khóc nức nở. Mấy ngày sau, Cha tôi đọc cho tôi nghe một bài thơ chép tay của nhà thơ Xuân Thủy (Lúc đó Ông là Trưởng đoàn đàm phán nước Việt Nam dân chủ cộng hoà tại Hội nghị Pa-ri). Mặc dù mới học lớp 4 nhưng với niềm kính trọng và tiếc thương vô hạn đối với Bác, tôi đã thuộc lòng bài thơ đó chỉ qua vài lần nghe Cha tôi đọc. Nhân dịp kỷ niệm 120 năm ngày sinh của Người, tôi giới thiệu bài thơ này trên Báo Giáo dục - Thời đại để mọi người cùng thưởng thức. Do là thơ chép tay nên không tránh khỏi thiếu chính xác về câu từ, nội dung; Rất mong những độc giả biết bài thơ này hiệu chỉnh giúp tôi.

                   Xin trân trọng cảm - Nguyễn Duy Hưng

Đinh ninh lời thề

                              Tác giả: Xuân Thủy

(Ghi theo lời đọc của Phụ thân Nguyễn Tự Huy 9/1969)

Dạo tháng sáu, tôi về Hà Nội,

Bác vui tươi như buổi sớm mai hồng.

Sao hôm nay trong cảnh não nùng,

Bác nằm đó tôi chào Người chẳng nói.

Vẫn vầng trán mênh mông, chói lọi;

Vẫn chòm râu, mái tóc trắng tinh sương;

Vẫn bộ ka – ki dầu dãi tháng năm trường;

Vẫn đôi dép cao su;

Vẫn lội suối, băng ngàn để cạnh.

Đâu oi ả mà nơi đây giá lạnh;

Cánh sao vàng lặng lẽ với trời mây;

Những vòng hoa man mác khói hương bay;

Hồn tử sĩ trầm trầm trong tiếng nhạc…

Bác Hồ!

Từ thuở thanh xuân đã ra đi cứu nước;

Khắp năm châu, bốn biển vẫy vùng;

Một con người gồm Kim - Cổ, Tây-Đông

Giàu quốc tế, đượm Việt Nam từng nét.

Yêu dân tộc, yêu loài người tha thiết;

Đường Mác - Lê mải miết bước chân nhanh;

Từ Koong - poanh, Pắc - Bó đến Hà thành;

Vượt bão táp, chông gai không phút nghỉ.

Đánh Nhật, đuổi Tây lại hiên ngang chống Mỹ;

Hồ Chí Minh rung chuyển đất trời.

Mỗi vần thơ chúc tết tối ba mươi;

Như pháo nổ, như hoa cười, như truyền hịch;

Mỗi lời nói, câu văn, trang sách;

Như pha lê, như thác cuốn lòng người;

Khi kết đoàn hòa nhịp tiếng ca vui;

Người chiến sĩ mang tâm hồn nghệ sĩ.

Bảy mươi chín tuổi còn sục sôi máu trẻ,

Còn ước hẹn ngày rẽ sóng ra khơi,

Hẹn vô Nam, hẹn ra đi muôn dặm nước non ngoài.

Nào ngờ đã chao ôi! Vĩnh biệt.

Hỡi đồng chí và đồng bào Miền Nam ruột thịt,

Những ước ao mai mốt Bác vào thăm;

Nay đăm đăm trước đỉnh hương trầm;

Tôi hiểu lắm trong tay cầm chắc súng;

Ôi Miền Bắc khôn ngăn dòng xúc động;

Những ai xưa chưa gặp Bác bao giờ;

Hay gặp rồi đang gội gió, dầm mưa;

Đang mong sớm, chờ trưa trông thấy Bác.

Những kiều bào từ bốn phương lưu lạc;

Thấy Bác Hồ là tất cả quê hương,

Là yêu thương, bất khuất, là kiên cường.

Nay ảnh Bác một màu tang bao phủ.

Có những người tận chân trời sóng gió;

Mờ xa xôi như cảnh vật hôm nào,

Hẳn đêm nay thao thức nao nao,

Như thấy Bác trên đường đời bát ngát.

Tôi nhớ lại buổi qua như trước mắt,

Cũng nơi đây một buổi sáng mùa thu,

Cạnh hồ sen nhẹ thoảng hương đưa,

Bác chỉ dẫn từng đường thơ, lưỡi kiếm.

Tôi nhìn Bác lớn mênh mông trời biển,

Hứa ra đi quyết thắng quân thù,

Cầm tay tôi, Bác lại dặn dò,

Trong tay Bác, tôi thêm nhiều sức ấm,

Hẳn hôm nay giữa Ba Đình nóng bỏng,

Tôi lắng nghe từng ý, từng lời:

“Còn non, còn nước, còn người;

Thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay”

Ôi tự hào tin tưởng lạc quan thay,

Bác vẽ sẵn cảnh vườn cây thống nhất.

Tôi nhớ lại buổi qua như trước mắt,

Cũng nơi đây một buổi sáng mùa thu,

Nắng lung linh râu, tóc Bác Hồ;

Vang thế giới bản Tuyên ngôn độc lập.

Rồi kháng chiến chín năm đi khắp,

Lại về đây trong ánh nắng reo cười.

Giữa huy hoàng cháu bé tặng hoa tươi,

Hôn các cháu, Bác cười nheo đôi mắt.

Và từ đó mỗi năm ngày đẹp nhất,

Cũng nơi đây Tổ quốc lại hôn Người,

Mà hôm nay khóc Bác, Bác Hồ ơi!

Có phải Bác đang nằm suy nghĩ,

Như Lê - nin nằm đó nghĩ muôn sau,

Nắm tay thề nén nỗi thương đau,

Đường cách mạng xin vâng lời Bác dặn.

Lau nước mắt triệu đồng bào ta đứng dậy,

Cùng xông pha ba mặt chiến trường;

Đây tiền phương, đây hậu phương;

Quyện dừa biếc tre xanh mà xốc tới.

Anh giải phóng quân ơi, hãy đi vào trận mới;

Khuấy Cửu Long hay quật khởi Trường Sơn,

Quét đô thành hay mở rộng nông thôn.

Ta bước tiếp đội ngũ ta trùng trùng, điệp điệp;

Cao hơn núi, dài hơn sông;

Chí ta lớn như Biển Đông trước mặt.

Ôi lời Bác lại vang lên sự thật

Nước Việt Nam ta phải độc lập, hòa bình.

Cả loài người phải hạnh phúc, văn minh.

Ra đi ngoảnh lại Ba Đình,

Bâng khuâng nhớ Bác, đinh ninh lời thề.

                                                                                                Tháng 09/1969